Tản văn “Màu nắng tháng Tư” – Hoài Phương

18/04/23 – 08:04

Tác giả Hoài Phương

MÀU NẮNG THÁNG TƯ

          Nắng tháng tư có gì mà khiến lòng người bâng khuâng đến thế…

          Có người bảo nắng tháng tư vẫn còn cái nét hanh hao của những ngày cuối xuân đầu hạ. Riêng tôi, tôi thấy nắng tháng tư thật rực rỡ, trong veo và óng ả ngay từ buổi sớm mai mở cửa đón những cơn gió mát trong lành.

          Có lẽ nắng vẫn là nắng thôi, nhưng lòng người đang háo hức chờ đợi một mùa hạ đến sớm, với những hoài niệm tuổi thơ trong trẻo và hồn nhiên nên mới thấy màu nắng lung linh thế. Nắng tháng tư cứ xôn xao, nhè nhẹ, ru êm những cánh hoa hồng thắm, khiến cho cả giàn hoa như cũng xao động, đung đưa theo cơn gió hạ đầu mùa…

          Tôi bỗng nhớ tháng tư của những ngày tháng xưa, đã xa lắm rồi, khi chúng tôi còn là những cô bé, cậu bé học chung dưới mái trường cấp hai của khu tập thể. Một ngôi trường đơn sơ, tường vôi mái ngói đã ngả màu theo năm tháng. Màu ngói nâu trầm ấy sau này đã in sâu vào tâm trí chúng tôi, những đứa trẻ khi đã trưởng thành, mỗi khi cùng nhau nhìn lại những bức ảnh đen trắng đã sờn cũ nhưng vẫn chan chứa bao ân tình của bạn bè thuở ấu thơ. Giờ đây chúng tôi ai cũng đã đi qua hơn nửa đời người. Nhưng tất cả vẫn vẹn nguyên màu áo trắng tinh khôi, màu khăn quàng đỏ thắm tung bay trong nắng khi hội ngộ về bên nhau trong ngày hội lớp.

          Nắng tháng tư cũng làm lao xao hàng bạch đàn trước cổng trường, mỗi khi có cơn gió hạ ùa về. Mùi thơm dịu nhẹ, hăng nồng của vỏ bạch đàn khô cứ man mác theo gió đưa. Cây phượng vĩ già mùa này mới lác đác trổ bông, nhưng tôi vẫn thấy thấp thoáng đâu đây những chùm hoa đỏ thắm đang lặng lẽ nghiêng mình chào đón những bước chân trở lại thăm trường cũ. Dường như chúng tôi vẫn thấy hình ảnh thân yêu của thầy cô đang đứng trên bục giảng, bên bảng đen phấn trắng như thuở nào. Vẫn được nghe tiếng thầy cô trầm ấm qua những bài giảng hay và dõi theo những nét chữ còn vương màu bụi phấn…
          Bất chợt tôi nhớ đến bài hát “Bụi phấn” mà tuổi thơ chúng tôi thường hay hát:

“Khi thầy viết bảng bụi phấn rơi rơi
 Có hạt bụi nào vương trên bục giảng
 Có hạt bụi nào vương trên tóc thầy…”
          Trong làn gió nhẹ của buổi sớm mai, những bụi phấn năm xưa cũng nhẹ nhàng bay theo những chiếc lá bạch đàn khô đậu bên cửa sổ lớp học, như mái tóc điểm bạc của thầy cô vẫn luôn chờ đợi trang sách học trò mở ra cùng những giấc mơ hoa…

          Và giờ đây, màu nắng tháng tư đã trở thành một màu nắng lung linh của một thời hoa đỏ, của bảng đen phấn trắng, ngan ngát hương bạch đàn khô, đưa chúng tôi trở về với khung trời kỷ niệm đầy thương nhớ của tuổi học trò, khi cùng ngồi lại bên nhau dưới mái trường xưa…

Ảnh minh hoạ internet

Sài Gòn, 17/4/2023

Hoài Phương

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: