Thanh Tịnh: Trầm tư Khúc Hương Giang

11/04/23 – 02:04

 

TRẦM TƯ KHÚC HƯƠNG GIANG

 

Đêm trên sông Hương là cả thiên đường tuổi dại của tôi, và tôi cũng như muôn người khác trên thế gian này luôn ôm ấp, trìu mến vùng trời thơ ấu của mình.

Tôi làm sao quên được, có những đêm hè ba tôi thường đưa cả gia đình đi chơi thuyền trên sông Hương. Trên bầu trời đen thẳm có muôn vì sao lấp lánh, còn chung quanh thuyền của gia đình tôi thì có rất nhiều, rất nhiều xuồng nan. Trên mui những chiếc xuồng này đều có một ngọn đèn dầu, và những ánh lửa nhỏ nhoi ấy luôn chấp chới, chao lượn trên sông y như những vì sao băng. Tuy biết rằng đó là những chiếc xuồng bán các thức ăn đặc thù xứ Huế như bún bò, cơm hến, bánh canh, bánh nậm, bánh bèo, bánh bột lọc, nem, chả, chè hột sen, chè thịt quay, chè đậu xanh đánh, chè nhãn bọc hột sen… Ngoài ra còn có ghẹ hấp, cua rang muối, hột vịt lộn… Phục vụ khách du thuyền, nhưng không hiểu sao hồn tôi vẫn miên man, miên man giữa một dòng sông sao sáng.

Tôi thích nhất là những đêm trăng. Cả dòng sông như chìm ngập trong một vũng ánh sáng lạ lùng, một màu sắc mà tôi chưa từng thấy bao giờ, nó vừa trăng trắng, vừa như xanh xanh vô cùng huyễn hoặc. Trăng càng lên cao, cảnh vật càng thêm mờ ảo trong làn sương khói bàng bạc của Hương Giang. Tôi như lạc hẳn vào vườn cổ tích kỳ diệu lung linh sắc màu huyền thoại của Cố đô. Tuyệt nhất là vào những đêm như thế tiếng sáo của ba tôi khi thì dìu dặt theo tiếng sóng mạn thuyền, lúc lại miên man theo tiếng chèo khua nước, rồi chơi vơi, chơi vơi, rồi vi vu, vi vu theo gió đến tận phương trời xa xôi. Lòng tôi bồi hồi quá đỗi, hồn tôi lâng lâng, tưởng đâu như mình đã được lên cõi tiên, dõi mắt tìm chị Hằng, chú Cuội…

Dòng máu của ba tôi đang luân chuyển trong người tôi, nên tâm hồn tôi cũng có: một chút phóng khoáng, một chút hào hoa, một chút tài hoa, một chút lãng mạn, và một chút… đa tình. Mỗi tính cách của ba tôi chỉ ở trong tôi một chút, một chút thôi, nhưng từ đó trôi theo dòng đời tôi cảm nhận đêm trên sông Hương mỗi lúc một khác.

Có đôi khi tôi thấy đêm trên sông Hương thật mơ màng, thật huyễn hoặc. Trong làn sương khói mờ mờ ảo ảo của Hương Giang dưới ánh trăng khuya. Dòng chảy của sông uyển chuyển, lượn lờ như hiện thân của một loài hoa đêm, mà khi hương thơm đã lồng lộng một phương trời, thì cũng chính là lúc trên cành sông vừa mãn khai một đóa tinh khôi.

Có đêm, tôi cảm thấy trong dòng chảy đằm thắm dịu dàng của sông Hương còn ẩn dấu một điều gì? đang trầm tư, se sắt một điều chi? Tiếng hò ai văng vẳng trên sông nghe quá thiết tha! Giai điệu của câu hò khi thì ngân cao như muốn vươn lên đến mây ngàn, rồi như thấy chơi vơi lạc lỏng giữa cõi không vô cùng, lại dần dần rơi xuống tìm hơi ấm của lòng sông, đưa hồn tôi theo từng nhánh sông xa, trí tưởng tôi vươn tới vùng trời mơ ước…

Có nhiều khi lòng tôi quạnh vắng theo hơi sông lạnh lẽo của đêm đông. Tôi cảm thấy như mình đang đứng ở một bến cô liêu, tịch liêu nào! sông Hương như đang ôm vào lòng nỗi sầu vạn cổ của thế gian!

 

Tôi, một nhánh của sông Hương, bao nhiêu năm lưu lạc giữa ngàn khơi, đâu hay những vì sao trên sông ngày một rực sáng, dẫu thiên đường tuổi thơ của tôi đã mờ mịt chân mây. Lúc trở về, nhìn theo chiếc du thuyền thế kỷ đang nghiêng mình soi ngấn nước Hương Giang. Lòng tôi không khỏi bồi hồi xúc động – Sóng nước ôm mạn thuyền có ôm mối cảm hoài của tôi? Ôi linh hồn muôn thuở của Hương Giang!…

 

Thanh Tịnh

Bút danh: Minhnghitonnu

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: