22/03/23 – 04:03
TIẾNG LÒNG ĐÊM MƯA
Đêm quạnh vắng ngoài trời mưa lác đác
Ôm con khờ trong căn gác vẹo xiêu
Lòng miên man nằm nghĩ ngợi bao điều
Từng giọt mưa thấm trong hồn lạnh giá
Ngươi sao nở đem lọc lừa gian trá
Mạ lên em những sầu khổ… chua cay
Người đã đi…! Đã cao chạy xa bay
Bỏ lại em… ôm con khờ chua xót
Người đã đem bướm hoa và mật ngọt
Nhẹ dạ trao đời… lòng bỗng đổi thay
Để bây giờ phải phiêu bạt đó đây
Tay ôm con… tay làm lụng kiếm sống
Những ngày hè… hay đêm đông lạnh cóng
Ôm nỗi buồn… nuốt nước mắt vào trong
Đêm nay mưa khóc số phận long đong
Khóc cho kiếp hồng nhan mà bạc phận
Nhìn con thơ lòng xót xa tủi hận
Thay nụ cười bằng tiếng khóc từng đêm
Người đã đi tìm hạnh phúc ấm êm
Còn thân em dưới chân đồi hoang vắng
Em đã mất những tháng ngày trinh trắng
Để bây giờ thành góa bụa… đơn thân
Sống tha phương trôi nổi với phong trần
Nghĩ gia đình em thấy mình mang tội
Em hãy khóc… khóc một thời nông nổi
Nén khổ đau vượt qua bản thân mình
Rồi thời gian con gái lớn ngoan xinh
Gặp người tốt em vẫn còn hạnh phúc.
01/06/2022
ĐỜI EM
Thời gian tựa áng mây trôi
Những ngày thơ mộng… qua rồi còn đâu
Lòng em mang một nỗi đau
Lòng em mang một nỗi sầu không phai
Lòng em nhớ một hình hài
Bao năm… bao tháng ẩn hoài trong tim
Đời em như một cánh chim
Bay đi muôn hướng như tìm khoảng không
Lòng em như một dòng sông
Mang nguồn nước tưới… cánh đồng lúa xanh
Lòng em như suối trong lành
Dòng nước trong mát… long lanh nắng chiều
Lòng em như một cánh diều
Bay trong nằng gió… những chiều mùa thu
Lòng em như gió vi vu
Êm êm nhè nhẹ như ru lời tình
Em là cô gái tươi xinh
Đảm đang, nhân hậu… thông minh hiền hoà
Lòng em như một bài ca
Khuôn mặt như một đoá hoa nồng nàn
Đời em vất vả gian nan
Đời em gánh chịu vô vàn tổn thương
Lòng em nhẫn nại… khiêm nhường
Cuộc sống đem đến đoạn trường khổ đau
Con tim giờ đã úa nhàu
Tình đầu gẫy nhịp… tình sau cũng rời
Mong cho ngày tháng êm trôi
Giúp em tìm lại cuộc đời của em.
22/05/2022
TÌNH KHUYẾT
Đêm… từng đêm nỗi lòng em quặn thắt
Khóc nhiều rồi… nên nước mắt không còn
Dưới suối vàng… cha mẹ hiểu cho con
Chỉ cho con một con đường giải thoát
Mười sáu tuổi rời làng quê phiêu bạt
Mẹ mất rồi… cha đau yếu triền miên
Nhà hoạn nạn… nên mang nợ số tiền
Họ buộc em… lên làm để trả nợ
Được mang tiếng chức danh là cậu… mợ
Đối xử em như kẻ ở trong nhà
Hơn một năm không được về thăm cha
Rồi cha mất trong một đêm mưa gió
Đứa em gái đáng thương còn quá nhỏ
Dắt em lên chị em ở cùng nhau
Thời gian trôi… được hơn tám tháng sau
Rồi một hôm bà chủ gọi em tới:
“Mợ có đứa cháu khôn ngoan… lanh lợi
Mợ muốn se duyên hai đứa tròn đôi
Cha mẹ mất rồi… con phải nghe lời
Mợ muốn tương lai của con sáng rạng…”
Mới nghe xong lòng em hơi chếnh choáng
Nhưng đôi lần rồi em cũng xuôi tai
Một tuần sau… thấy xuất hiện chàng trai
Nhìn dáng ngoài cao to và sáng láng
Rồi đám cưới cũng diễn ra hoành tráng
Cưới xong xuôi mợ cũng chẳng nói chi
Chỉ khuyên rằng: con ở đây đừng đi
Nhà mợ rộng ớ càng thêm vui vẻ
Nhưng cuộc sống hôn nhân thật buồn tẻ
Chồng làm gì mà cứ mãi đi xa…?
Mỗi một năm chỉ mấy bữa ở nhà
Còn thân em như người hầu, kẻ ở
Đã mười năm em như người tạm bợ
Không tiền không nhà… có một đứa con
Ngày nối ngày trong khổ ải héo hon
Thương con gái… chưa tìm được lối thoát.
11/05/2022
NỖI LÒNG THÁNG NĂM
Ngày tháng năm xứ nơi đây oi ả
Dọc ven đường rỉ rả tiếng ve sầu
Trời chuyển mưa, chuyển nắng cũng thật mau
Như lòng người đang vui… rồi buồn đó
Ngày tháng năm hoa phượng khoe sắc đỏ
Nắng trải lên tô đậm những cành hoa
Ta ngồi đây thấy nuối tiếc… xót xa
Nhớ cô thầy… nhớ bạn bè xưa cũ
Nhớ ngày ấy… dưới cây phượng cổ thụ
Lòng ngậm ngùi… khi lớp sắp chia tay
Rồi từ đó… cho đến tận hôm nay
Bao năm rồi chưa một lần gặp lại
Ta vẫn vậy… theo dòng đời khắc khoải
Vẫn thăng trầm như chiếc lá chiều thu
Vẫn như trời lúc nắng… lúc sương mù
Vẫn mong mỏi… tiếc thương bao kỷ niệm
Cứ hết xuân… hè sang… tháng năm đến
Lông bồi hồi… thấy nỗi nhớ trào dâng
Thấy trong lòng thấp thỏm với bâng khuâng
Rồi tất cả trôi đi trong thương nhớ
Như chiều nay thấy rùng mình lo sợ
Nếu mai này không viết bài lên phay
Bạn bè mình khắp tỉnh thành đó đây
Rồi cũng sẽ mờ nhạt như chiếc bóng
Rồi cũng sẽ khô khan và lạc lõng
Chẳng còn ai chia sẻ những buồn vui
Bao mến thương cũng sẽ bị chôn vùi
Bao bài viết biến dần thành hư ảo
Ôi cuộc sống bao đắp vun… tần tảo
Rồi một ngày cũng lặng lẽ ra đi
Dù lòng ta… có tiếc nuối níu ghì
Như dòng nước… cũng theo về biển cả.
02/05/2022
YÊU
Yêu là gì… mà bận lòng… suy nghĩ?
Biết bao người… phải khổ luỵ… buồn đau
Đêm… từng đêm trăn trở… nhớ đến nhau
Tim loạn nhịp lo âu… lòng quặn thắt
Ai cũng yêu… nhưng mỗi người… mỗi cách
Có người yêu đằm thắm… lòng thuỷ chung
Có người yêu… như ngọn lửa cháy bùng
Thời gian ngắn… rồi tắt dần nguội lạnh
Nhiều người khi yêu… lòng lo canh cánh
Thiếu tự tin… rồi nghi kỵ… ghen tuông
Sợ bội bạc… thành ích kỷ… ngông cuồng
Tự cảm thấy… trong lòng luôn buồn khổ
Nhiều cuộc tình đem đặt… không đúng chỗ
Lúc yêu rồi… đâu nghĩ đến về sau
Lâu dần rồi… thành một nỗi… thương đau
Gây sóng gió… bao tổn thương… hệ luỵ
Hãy yêu nhau bằng con tim… lý trí
Đừng si cuồng… bằng vỏ bọc bên ngoài
Để đến lúc… nhận biết rằng đã sai…
Đọng trong lòng bao xót xa… buồn bã
Cũng đừng xem tình yêu là cái giá…
Để đem ra đổi lấy… sự giàu sang
Đó là tự chuốc lấy những trái ngang
Suốt cuộc đời… ôm trong lòng… ân hận
Chuyện tình yêu… là câu chuyện… vô tận
Không nói hết… trong một sớm… một chiều
Chỉ nói rằng… những người… đang định yêu
Hãy cân nhắc… đừng có liều… rồi khổ
Nhưng tình yêu… cũng còn là phận số
Không ai khôn… mà né tránh được đâu.
Nguyễn Đức Định
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang