Vương Phúc: Chùm thơ tình 001

16/04/23 – 09:04

Tác giả Vương Phúc

CHUYỆN TÌNH THƠ

 

Chồng vào câu lạc bộ

Thơ có dăm bảy bài

Viết cho con cho cháu

Viết tặng vợ, tặng ai?

 

Thơ chồng cũng lèo lái

Cũng mong chờ đón đưa

Cũng đắm say ngờ nghệch

Vần thơ cóc ngày xưa

 

Nhưng chồng vô tư lắm

Đưa vợ sửa giùm cho

Nhiều bài thơ mùi mẫn

Viết tặng người hằng mơ

 

Vợ nhiều đêm trăn trở

Ngồi sửa thơ chồng nhờ

Miệng ngậm bồ hòn đắng

Cố nhịn nên nén lòng

 

Nhiều tứ thơ xúc động

Rất hay và mộng mơ

Chồng lại mang đi đọc

Cho bao nàng ngẩn ngơ!

 

Bìa sách của tác giả Vương Phúc

NHẮN EM

Tình cũng đẹp… một thời hoang hoải

Anh khắc ghi trong trái tim mình

Tơ duyên cũng bởi trời sinh

Cám ơn em đã kết tình cùng anh

 

Lại trách đấng… cao xanh ngang trái

Này chia lìa để phải u sầu

Xa xôi cách trở biển dâu

Em ơi biết có “Tình Đầu” nữa không

 

Năm tháng đợi… bến sông mòn gót

Bao đêm trường nắn nót biên thơ

Thời gian như tựa giấc mơ

Xuân gần thất thập bây giờ em đâu

 

Đêm lẻ bóng… anh sầu khắc khoải

Mong trong lòng nối lại tình duyên

Em ơi nhớ nhé đừng quên

Về nên bến cũ cho thuyền quay ngang…

 

TÌNH TRĂNG

 

Ngày hè về nắng trải mênh mang

Tiếng ve kêu gọi bạn rộn ràng

Nhớ về em một thời thắm thiết

Mà trong lòng lại thấy xốn xang

 

Đêm trăng hè… triền đê thoáng mát

Tôi cùng em hai đứa bên nhau

Phút ban đầu bàn tay lóng ngóng

Tim đập dồn chẳng nói nên câu

 

Trăng nhô cao… ngắm nhìn càng tỏ

Em mỉm cười bẽn lẽn bên tôi

Đôi mắt nâu sáng ngời lấp lánh

Tôi nhẹ nhàng hôn nhẹ đôi môi

 

Làn mi khép… bờ môi dịu ngọt

Tôi lâng lâng xiết chặt vòng tay

Hơi thở dồn dần càng gấp gáp

Em mềm người như uống rượu say

 

Cả không gian… đất trời nghiêng ngả

Trăng ngừng trôi ngắm cảnh tình yêu

Tôi cùng em tắm trong ánh ngọc

Đêm nồng nàn rạo rực… hồn phiêu.

 

NHỚ EM 2

 

Ngồi buồn nhớ mối duyên đầu

Bao năm gắn bó tình sâu mặn nồng

Bây giờ thuyền đã sang sông

Em qua nước bạn sao không trở về

 

Quên rồi tình tựa phu thê

Quên cả hẹn ước lời thề gió trôi

Nhớ em trong dạ bồi hồi

Bâng khuâng trách phận đơn côi tháng ngày

 

Ngày xưa tay nắm chặt tay

Nụ hôn cháy bỏng đắm say vô bờ

Bây giờ cách biệt ngẩn ngơ

Ngày ngày ra bến đợi chờ thuyền quay…

 

 

OÁN TRỜI MƯA

 

Nói gì đây… trời hôm qua tệ lắm
Đêm mưa dầm, làm lạnh buốt lòng anh
Bao hò hẹn, thế là hết chẳng thành
Hận cao xanh, mây đen còn giăng lối

 

Nói gì đây… gần trưa vui bao nỗi
Nắng bừng lên, lại sung sướng trong lòng
Nhưng buồn thay, sao chẳng có người mong
Đành ngậm ngùi, chờ mai trời hửng nắng

 

Nói gì đây… đêm nay nằm trống vắng
Ngước lên trời, tìm kiếm một vì sao
Để ngày mai, hy vọng phút ngọt ngào
Nghe lời nói dịu dàng… “Em vẫn đợi…

 

… Dù bão dông, cũng không hề nghĩ ngợi
Bởi bao ngày… nhớ… nhớ lắm… anh ơi”.

 

VƯƠNG PHÚC

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: